Chọn viết nơi đây bởi đây là nơi ít người quan tâm nhất !!! Cả Anh - người "Nó" nói đến cũng sẽ khó mà xem được. Có khi vậy lại tốt, nếu biết được mình quan trọng với "Nó" nhiều như thế này, Anh sẽ "chảnh" với nó mất thui... <3 <3
Câu chuyện Nó muốn kể bắt đầu từ 7,8 năm về trước...
Xưa lắm rồi, có một cô bé thiếu niên nọ, là Nó, cuộc sống của Nó rất giản đơn. đối với Nó, niềm vui duy nhất là khi gặt được điểm tốt về cho ba mẹ, bà ngoại vui lòng ! Những thành quả Nó đạt được tốt tý thôi cũng đủ khiến Nó hạnh phúc...
đến một ngày nọ, khi việc học trở nên khó khăn, mệt mỏi, khó khăn đến nỗi Nó bất giác cảm thấy Nó cần lắm một bàn tay, một bờ vai để dựa vào mỗi khi mệt mỏi với từng con điểm một... đến lúc này, Nó mới nhận ra...
Bên cạnh Nó, chẳng còn ai...ít nhất là hiểu Nó !!!
Và rồi Nó nghĩ bản thân có tình cảm không bình thường với một người, mỗi khi bên cạnh, gặp mặt nói chuyên vui cười cùng người đó, Nó thấy không còn cô đơn, lạc lõng nữa. Dù rằng không thể dựa vào vai hay nắm lấy bàn tay người đó vì đó không phải là người dành cho Nó, chắc chắn vậy !!!! ( Nó nghĩ Nó thích người không nên thích, tất nhiên người đó không dành cho Nó )...
Thời gian không phải lúc nào cũng cho phép Nó tìm cớ gặp người đó, dù Nó khao khát biết bao cảm giác ấm áp trong lòng... Nó cầm điện thoại lên, ước ao có tin nhắn đến...từ bất kì ai cũng được, chỉ cần đừng bắt Nó chịu cảm giác cô đơn, lạc lõng đó thêm nữa !!! ( Nó cô đơn đến thế cơ đấy ! ) Nhưng điện thoại vẫn không có gì cả...
Cuộc sống của Nó dần dần trở nên tẻ nhạt hơn, cô đơn hơn...tới nỗi Nó phải cố gắng tìm niềm vui cho bản thân...bằng những cách "khùng" nhất có thể: Coi phim Hàn quốc ngày càng nhiều, đọc báo diễn viên nổi tiếng, hâm mộ nhiều người, thậm chí hú lên, la hét khi có ai nhắc đến diễn viên Nó yêu thích, ai quá đẹp trai chẳng hạn... =.="
Nhìn Nó vui vậy mà...có ai biết...bên trong vỏ bọc vui vẻ Nó tự tạo ra, đó là một nỗi cô đơn, trống vắng dai dẳng từng ngày từng ngày...
Nó khát khao biết bao có một trái tim đến bên Nó, chủ trái tim ấy ôm lấy Nó, hôn lên trán và an ủi Nó từng phút, từng giây...
Nó đã đi học Anh văn, được 7 năm mấy rồi, nhìn biết bao người gặp được người làm chủ trái tim họ. Họ vào lớp rồi lại ra đi cùng nhau... Thời gian trôi nhanh quá ! Nhưng sao Nó chưa có ai đến bên, yêu thương, chăm sóc cả. Nó buồn và thất vọng tột cùng !
Thất vọng đến nỗi Nó chẳng tin vào tình yêu nữa, Ngày qua ngày, phim nó xem cũng ít lại, vì đối với Nó, đó chỉ là những giấc Mơ mà thôi. Nó tuyệt vọng nghĩ rằng Nó sẽ chẳng có ai hết..
Thời gian lại trôi qua... Lâu rất lâu...
....
Rồi...
Anh xuất hiện.
Do trước giờ chả ai để ý gì đến Nó, nên dần dần Nó cũng chẳng muốn để ý đến ai nữa cả.
Vậy mà ngày hôm ấy, kì lạ thay, Anh bước vào cửa lớp. Nó nhìn từ trên xuống dưới rồi buộc miệng thốt ra tiếng nhỏ nhưng ai ngồi gần Nó đều có thể nghe được rất rõ, Nó nói Anh xí trai quá ! Nó sẽ chẳng bao giờ lấy Người xí trai như vậy đâu... :v :v (thật may là lúc sau Anh biết điều này nhưng chẳng hề giận Nó)
Kể cũng lạ, từ trước tới giờ, ai vô lớp là con trai Nó có thèm để ý xem xấu hay đẹp gì đâu... Sao tự nhiên tới cái Anh này Nó lại buột miệng nói ra vậy nhỉ, đã vậy còn nghĩ tới cưới xin nữa mới "ác liệt" chớ... Lúc đó thấy hơi lạ, nhưng Nó cũng có dám nghĩ gì thêm đâu. :( :(
Hihi... Không biết quá trình như thế nào, Anh nói vơi Nó Anh ấn tượng với Nó vì Nó có cái thói quen kì lạ đối với Anh, đó là Nó chuyên gia "thuyết minh phụ" cho mấy bộ phim cô trong lớp Anh văn cho xem ( nôm na là Nó nói chuyện 1 mình với Nó để giải thích tình huống trong phim cho tự Nó hiểu á ! Giống tự kỉ vậy mà Anh ấn tượng mới đau ). Nó nghe vậy cũng thấy vui vui, Nó bắt đầu để ý đến Anh nhiều hơn... ấn tượng đầu tiên của Nó về Anh là galang, vui vẻ, thoải mái, và rất ngốc...^^"...
Sau 1 thời gian nói chuyện, có thể là hơi nhảm nhảm theo như Nó nghĩ, thì Anh nhắn tin rằng Anh thik Nó, "là thật không phải sạo". Không biết giờ Anh còn nhớ không nhưng Nó nhớ như in lời nhắn làm người Nó như có dòng điện chạy qua vậy, không thể ngủ được... Nó hạnh phúc và bật khóc 1 tý...^^".. Nhưng cũng nửa tin nửa ngờ ngợ chứ không dám tin liền luôn !
Sau một ít thời gian tìm hiểu sơ, Nó thấy thích sự Ngốc nghếch của Anh, rồi thích luôn cả Anh khi nào không biết. Nó lấy hết can đảm, nói với Anh cho dù Anh như thế nào, Nó vần sẽ bên Anh, quan tâm Anh bằng mọi cách. (đến tận giờ thì hình như lời nói đóa hơi bị phai nhợt òi, cần chỉnh đốn lại thui...). Anh và Nó ở bên nhau, tình cảm ngày càng nhiều và nhiều hơn...
Bờ vai Anh dần trở thành của Nó, Nó muốn dựa muốn ôm lúc nào cũng được. Bàn tay Anh lại càng là của Nó. Anh biết không, Nó vui lắm, hạnh phúc lắm. Cảm giác tay Anh nắm chặt tay Nó lần đầu tiên. Nắm lâu đến nỗi tay cả 2 đều đổ mồ hôi khá nhiều, nhưng Anh không buông Nó ra, vẫn nắm chặt như vậy ! ( như bây giờ vậy ) :"> :">...
Thời gian 1,2 tháng trôi qua, Nó vội vã kết luận rằng Nó không chỉ thích Anh thôi, mà Nó yêu Anh mất rồi. Rồi Nó cứ bám víu lấy cái sự-thật-mà-không-thật ấy, Nó trao cho Anh nụ hôn đâu tiên. Bởi khi đó, Nó chỉ nghĩ rất ngây thơ rằng Nụ hôn đầu tiên sẽ là mãi mãi... Nó cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì ngày qua ngày được vui cười với Anh, được nghe Anh nói yêu Nó mỗi tối...
Rồi 3 tháng, 4 tháng, 5 tháng....10 tháng trôi qua, những chuỗi ngày hạnh phúc nhất đối với Nó và Anh... ^^
Nhưng chuyện tình nào cũng vậy... rồi sẽ có lúc sóng gió đến, đập vỡ niềm tin của nhau, không hợp nhau nữa !!!
Câu chuyện giữa Nó và Anh tiếp theo như thế nào? Anh và Nó có chia tay nhau? Câu trả lời là "Có, Anh và Nó đã chia tay nhau !!!". đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất đối với cả Nó và Anh, Nó nghĩ !! Vì sao ư????
Vì...
Kể cũng lạ, từ trước tới giờ, ai vô lớp là con trai Nó có thèm để ý xem xấu hay đẹp gì đâu... Sao tự nhiên tới cái Anh này Nó lại buột miệng nói ra vậy nhỉ, đã vậy còn nghĩ tới cưới xin nữa mới "ác liệt" chớ... Lúc đó thấy hơi lạ, nhưng Nó cũng có dám nghĩ gì thêm đâu. :( :(
Hihi... Không biết quá trình như thế nào, Anh nói vơi Nó Anh ấn tượng với Nó vì Nó có cái thói quen kì lạ đối với Anh, đó là Nó chuyên gia "thuyết minh phụ" cho mấy bộ phim cô trong lớp Anh văn cho xem ( nôm na là Nó nói chuyện 1 mình với Nó để giải thích tình huống trong phim cho tự Nó hiểu á ! Giống tự kỉ vậy mà Anh ấn tượng mới đau ). Nó nghe vậy cũng thấy vui vui, Nó bắt đầu để ý đến Anh nhiều hơn... ấn tượng đầu tiên của Nó về Anh là galang, vui vẻ, thoải mái, và rất ngốc...^^"...
Sau 1 thời gian nói chuyện, có thể là hơi nhảm nhảm theo như Nó nghĩ, thì Anh nhắn tin rằng Anh thik Nó, "là thật không phải sạo". Không biết giờ Anh còn nhớ không nhưng Nó nhớ như in lời nhắn làm người Nó như có dòng điện chạy qua vậy, không thể ngủ được... Nó hạnh phúc và bật khóc 1 tý...^^".. Nhưng cũng nửa tin nửa ngờ ngợ chứ không dám tin liền luôn !
Sau một ít thời gian tìm hiểu sơ, Nó thấy thích sự Ngốc nghếch của Anh, rồi thích luôn cả Anh khi nào không biết. Nó lấy hết can đảm, nói với Anh cho dù Anh như thế nào, Nó vần sẽ bên Anh, quan tâm Anh bằng mọi cách. (đến tận giờ thì hình như lời nói đóa hơi bị phai nhợt òi, cần chỉnh đốn lại thui...). Anh và Nó ở bên nhau, tình cảm ngày càng nhiều và nhiều hơn...
Bờ vai Anh dần trở thành của Nó, Nó muốn dựa muốn ôm lúc nào cũng được. Bàn tay Anh lại càng là của Nó. Anh biết không, Nó vui lắm, hạnh phúc lắm. Cảm giác tay Anh nắm chặt tay Nó lần đầu tiên. Nắm lâu đến nỗi tay cả 2 đều đổ mồ hôi khá nhiều, nhưng Anh không buông Nó ra, vẫn nắm chặt như vậy ! ( như bây giờ vậy ) :"> :">...

Thời gian 1,2 tháng trôi qua, Nó vội vã kết luận rằng Nó không chỉ thích Anh thôi, mà Nó yêu Anh mất rồi. Rồi Nó cứ bám víu lấy cái sự-thật-mà-không-thật ấy, Nó trao cho Anh nụ hôn đâu tiên. Bởi khi đó, Nó chỉ nghĩ rất ngây thơ rằng Nụ hôn đầu tiên sẽ là mãi mãi... Nó cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì ngày qua ngày được vui cười với Anh, được nghe Anh nói yêu Nó mỗi tối...
Rồi 3 tháng, 4 tháng, 5 tháng....10 tháng trôi qua, những chuỗi ngày hạnh phúc nhất đối với Nó và Anh... ^^
Nhưng chuyện tình nào cũng vậy... rồi sẽ có lúc sóng gió đến, đập vỡ niềm tin của nhau, không hợp nhau nữa !!!
Câu chuyện giữa Nó và Anh tiếp theo như thế nào? Anh và Nó có chia tay nhau? Câu trả lời là "Có, Anh và Nó đã chia tay nhau !!!". đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất đối với cả Nó và Anh, Nó nghĩ !! Vì sao ư????
Vì...
(To be continued)
P/s: Đọc xong đoạn trên Nó viết, có một anh bạn nói tiếp theo câu chuyện sẽ là:" Vì... anh và Nó quyết định kết hôn. Cả hai chia tay đời sống bồng bột của tuổi trẻ để tiến vào cuộc sống hôn nhân. Anh và Nó sẽ trở thành ông bố bà mẹ thật tốt của những đứa con dễ thương, người ông người bà thật hiền của những đứa cháu ngoan ngoãn. Và hi vọng khi đó Anh và Nó vẫn mãi yêu thương nhau như lúc đầu..."
Quả là một kết thúc đẹp! Còn bạn, bạn nghĩ sao?
Quả là một kết thúc đẹp! Còn bạn, bạn nghĩ sao?

No comments:
Post a Comment