Để biết rõ sự thay đổi ấy, có lẽ phải bắt đầu từ nhận thức của tôi về Tình Yêu ngay từ khi bắt đầu...
Tình
yêu trong tôi được hình thành lần đầu từ những bộ phim Hàn quốc mẹ vẫn
xem mỗi buổi tối... Phim Hàn quốc thì ai ai cũng biết: mượt mà, ướt át,
hi sinh, thiêng liêng và cao cả.
Lúc
ấy, trong tôi, đó là một từ ngữ hoa mĩ mà tôi tưởng tượng rằng trên
cuộc đời này sẽ chỉ có một và chỉ một dành cho mỗi người, trong đó có
tôi! Xem quá nhiều phim Hàn quốc đến nỗi, mỗi ngày tôi - một đứa trẻ con
10 mấy tuổi - đều mơ mộng về một hoang tử trong lòng mình, người sẽ
luôn biết nghĩ cho tôi, hi sinh vì tôi, yêu thương tôi vô điều kiện,
chiều tôi hết lòng hết dạ... (Tôi chẳng cần người đó phải đep trai gì
cả!)<3. "Thật hoàn hảo làm sao khi có được một Tình yêu như vậy!" -
tôi nghĩ.
Tuổi
10 mấy trôi đi với nhận thức về tình yêu như thế, cho đến khi tôi tự
cho mình là đủ tuổi để có hay tìm kiếm một Tình yêu như mình vẫn mong
muốn. Tất nhiên là hông phải lứa tuổi trong Pháp luật, chỉ là trong lứa
teen chúng tôi lúc ấy! Cái lứa vào 2 năm cuối cấp 2 đối với tôi, giống
như một cơn "khủng hoảng tâm lí" nhẹ! Vì quá mong chờ vào 2 chứ Tình yêu
thiêng liêng đó, quá mong muốn tìm được người đàn ông (con trai) dành
cho mình, và sự thật thì chẳng có ai, vậy thôi cũng khiến tâm trạng tôi
suy sụp, tôi nghĩ "Phải chăng mình ế mất rồi!". Nhìn lũ bạn gái cùng
lứa, ai cũng có người thương, người theo. Thậm chí vài người bạn thân
còn hỏi tôi nên chọn ai vì họ có quá nhiều người theo đuôi. Tư vấn cho
họ là vậy, nhưng bản thân thì khó chịu ghê luôn! Mình 1 cái đuôi cũng
không có thì lấy đâu ra mà chọn chứ.... Lúc ấy tôi luôn miệng hỏi mấy
đứa bạn thân rằng liệu tôi sẽ mãi mãi cô đơn như vậy sao... Thật là buồn
cười! Bọn bạn tôi cười phá lên và bảo tôi bị khùng, mới có vài năm mà
đã vội kết luận như vậy thì quá sức khùng... Tôi cũng vờ cười theo,
nhưng thật ra vẫn còn sợ....
Sợ đến nỗi năm cuối cấp 2, khi mọi cố gắng của tôi lúc đó chỉ để có một người hơi "thích" mình nhưng cũng thất bại, tôi quyết định năn nỉ ông Trời.... Thật nục cười vì lúc đó, Người duy nhất tôi có thể nói ra suy nghĩ thật tâm của mình là ông Mặt Trời chói loá ở trên đầu mình. Sau khi " tâm sự" cùng ông như mọi ngày, tôi xin ông hãy cho tôi có một Tình yêu như tôi hằng mong muốn, tôi chỉ cần một người như suy nghĩ của mình đến và yêu tôi, như trong phim. Đổi lại, ông muốn cho tình yêu của tôi gặp trắc trở gì cũng được. Tôi lúc đó chỉ mong muốn được gặp hoàng tử của mình, không hề nghĩ những chuyện gì khác. Thế là vài ngày trôi qua, tôi vẫn luôn cầu xin ông Trời cũng một điều như vậy.... Nhưng chờ mãi đến cuối năm ấy, chẳng có ai xuất hiện, cũng chẳng có ai yêu một đứa như tôi... Tôi dần dần từ bỏ suy nghĩ về hoàng tử của mình, nhưng nhận thức lớn lao về tình yêu thì vẫn trong tôi. Thời gian đó, tôi mê phim Hàn quốc, tôi mê tới mức đem lòng "yêu" một nhân vật trong phim. Nếu trong phim, người đó khóc, tôi cũng khóc, người đó đau, tôi cũng đau... Tôi "yêu" người đó đến mức mỗi khi nằm mơ thấy người đó, tôi hạnh phúc tới phát khóc. Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn cho rằng lúc đó mình quá thần tượng tình yêu...
Tôi
" yêu" người đó cũng chỉ vì người đó hi sinh cho Tình yêu của mình như lại
không được chấp nhận. Tôi thương cảm, khao khát có một người đối xử với
mình như vậy nên tưởng rằng yêu....
Tôi
vẫn tưởng như vậy, cho đến khi một người đàn ông thật sự bước vào cuộc
đời tôi... Anh đến nhẹ nhàng như tôi vẫn mong, Anh vì muốn giữ tôi mà
rơi nước mắt, Anh xem tôi là tất cả cuộc đời anh... Tôi vẫn nhớ như in
những câu nói lúc đầu khi chúng tôi quen nhau. Nhưng cho đến bây giờ thì
những điều đó không còn quan trọng nữa, những lời nói lúc đó làm tôi
hạnh phúc thật, nhưng chỉ Lúc đó... Sau một khoảng thời gian dài bên
nhau, cuộc sống đưa đẩy khiến mọi khái niệm về tình yêu trong tôi cũng
không còn như trước. Bên nhau là vậy, tưởng hiểu nhau nhưng có thực sự
hiểu, nếu hiểu thì hiểu được hết chăng? Tình yêu không phải tìm được
nhau, nói yêu nhau là đủ. Tình yêu là trải qua cả chặng đường để hiểu về
nhau. Và vì yêu nhau nên mới có thể chấp nhận những gì mình hiểu về đối phương.
Vì.sao tôi lại thay đổi nhận thức của mình sau khi yêu nhiều năm như vậy?? Vì sao Tình Yêu trong tôi "bớt" là màu hồng, "bớt" là thiêng liêng? Bài viết sau sẽ cho các bạn biết thời gian tôi trải qua Tình Yêu mà tôi mong muốn tha thiết như thế nào?
(to be continued...)
