Wednesday, August 26, 2015

Chuyện tình Anh Em!

Em nhớ anh!
Em biết trước giờ em lúc nào cũng làm anh buồn vì một người khác! Em buồn vì người ta nên cũng ít khi nghĩ đến cảm nhận của Anh... Em xin lỗi anh không biết bao nhiêu lần... Nhưng những gì anh đáp lại làm em rất bất ngờ, luôn luôn là:" Không sao đâu em, anh là dân chơi mà, khi buồn thiếu gì thứ làm anh vui lại, chỉ cần em vui là được!". 
Chúng ta gặp nhau ở một nơi rất xa xỉ, là ngôi trường Đại học mà biết bao ngươi thèm khát được vào mà không được nếu ko giàu, trong đó có Em. Chính vì thế mà hôm đó em gặp anh! Không giống phim Hàn Quốc, em và anh gặp nhau vì một câu nói bất chợt của Em, em nhìn thấy dáng vẻ "chảnh choẹ" của anh, đã thốt lên rằng "mấy người như vậy thì còn lâu mình mới thích, nhà giàu chảnh choẹ!". Cứ nghĩ mình nói nhỏ, ai dè "ông trời đánh" nghe thấy, lại dòm em! Chả có chủ ngữ anh nói "muốn cá cược ko?"... Mặt em đơ như trái bơ chả hiểu gì sất... Rồi anh cười nói "e gái nói e gái sẽ ko bao giờ thích anh hả? Muốn cá ko? Anh sẽ dùng cách của mình khiến em thích anh! Chả có cược gì cả, chỉ là anh muốn chứng minh bé gái sai rồi! Thế thôi! OK không?
Hahahaa... Em cừoi quá trời rồi phát biểu luôn... Tui có bồ rồi! Cũng chịu cá nữa à? Anh nói "càng tốt, ít đối thủ!"
Thời gian trôi qua, em cũng có bắt đầu nc vói anh bằng điện thoại Anh gọi đến, tất nhiên! Anh giàu mà! Em muốn add Facebook anh bảo anh ko xài, hay có thể vì a ko muốn em biết hiện tại anh ntn, có ai chưa... Đối với em, khi đó anh chỉ là một tấm bia đỡ những cảm giác buồn bã, đau khổ của em vì người yêu hiện tại! Không gì khác... 
Chả hiểu vì sao và từ lúc nào, khi buồn, đi chơi và ăn với anh, bị anh chọc cười ngàn kiểu làm em thoải mái hơn hẵng... Dần dần cứ như thói quen, mỗi khi buồn em chỉ cần nhá máy, anh gọi lại và nhắn em đi ăn! Anh biết thừa em thích ăn món ngon nhiều như thế nào! Đến giờ em vẫn còn thắc mắc không biết anh sao mà biết những điều đó??! Nhưng ko cần biết, tóm lại em thấy vui, thấy ko còn buồn nữa khi bên anh! Em không biết mình có thích anh rồi hay không, em nghĩ thích như một người Anh trai thì có thể chứ... Không phải thứ tình cảm gì khác! 
Thời gian trôi qua, vài tháng...vui!
Một hôm anh hỏi em là anh thắng hay thua rồi? Em nói em chịu thua, em đã thích anh nhưng em bik đó chỉ là tình cảm anh em chứ không còn gì khác! Em không biết mình thắng hay thua vì lúc đầu chỉ nói "thích" chứ không giải thích thích như thế nào! Hihi... Anh nói anh ko biết anh thua hay thắng, anh chỉ biết Anh đã thích em khác cách em thích anh! Cách em cười, à không, đúng hơn là cách em bị anh buộc phải cười bằng những chuyện cười, anh cảm thấy rất dễ thương, anh vui theo em, thậm chí buồn theo em nhưng vẫn cố tìm cách chọc cho em cười... Anh thích cách em chân thành với tình yêu, cách mà trước giờ những cô gái anh cưa cẩm đều không có! Anh rất mong được nhận thứ tình cảm chân thành đó từ em, dành cho Anh, không phải cho người yêu của em! :(
Với tâm hồn mỏng manh như em, những lời nói đó thật sự làm em xiêu lòng, nhưng sự chân thành trong tình yêu nơi em rất quan trọng nên em không cho phép bản thân ngả vào lòng anh! Anh hiểu em, anh nói là anh chỉ thử em thôi, tính cho em thua vụ cá cược này nên tung chiêu cuối! Em lại cười, chúng ta nhìn nhau, cười! Hai nguòi đều hiểu đối phương nghĩ gì... 
Và chuyện tình Anh em chúng ta vẫn tiếp tục đơn giản như vậy! Người ta làm em buồn, anh đến bên em. An ủi, chia sẻ, chọc cười...Ăn nữa! Có lần em yếu lòng, nói anh đừng làm vậy, anh sẽ buồn thì anh nói em nhiều chuyện quá! Em có phải anh đâu mà biết anh buồn hay không chớ! Ble... Em bí rồi lại im, tiếp tục làm anh "khổ"!
Cho đến tận khi em đi nước ngoài cùng người em yêu, em cũng không cho anh biết ngày giờ cụ thể, chỉ nói trong tuần đó! Thậm chí em còn dặn anh đừng liên lạc với em, vì thứ duy nhất anh biết về em chỉ có cái hẻm gần nhà em khi anh chờ để đón em đi và số điện thoại ở Vn của em, cái sim em bẻ gãy khi đến nước ngoài! Facebook không biết, zalo, sđt ở nước ngoài....

Chuyện tình anh em của chúng ta dừng lại, nhưng em luôn nhớ về anh như một điều khích lệ, em không muốn công sức anh làm em vui bị bỏ phí, em phải vui, phải hạnh phúc bên người em thật sự yêu! Em luôn mong và cầu chúc cho anh sẽ nhận được tình cảm chân thành từ một người con gái giống như em đã từng dành cho người em yêu! Hãy thương yêu cô gái ấy chân thành, sâu sắc, và nhớ luôn chọc cô ấy cười để cô ấy không bao giờ phải có thêm một chuyện tình anh em nào khác! 
Em thật sự cảm ơn cuộc sống vì cho em gặp anh! Người Anh tốt bụng và đáng yêu nhất trong đời em! ...giàu nữa... ;)

Wednesday, July 8, 2015

Chồng và người tình, chọn như thế nào?

Dưới đây lại là một bài viết khác về một chủ đề, phải nói là Muôn Thuở của Tình Yêu, một người vợ đã dũng cảm chia sẻ với tất cả mọi người về mối quan hệ bất chính của mình cùng tình nhân, cũng như tình cảm mình dành cho Chồng và mong đợi nhận được sự thông hiểu cũng như chia sẻ từ những người khác dành cho cô! Hãy đọc và góp ý xem cô nên làm gì cũng như mình mở topic này để biết các bạn nghĩ như thế nào về quan niệm Yêu 2 người cùng lúc!

Chồng và người tình, tôi biết chọn ai đây?

10 năm bên nhau, dẫu chúng tôi mới cưới nhau được gần 1 tháng nhưng tôi không thể cố yêu chồng được. Còn với người tình, không ngày nào là tôi không nhớ đến anh.
Tôi năm nay 26 tuổi, đã lập gia đình được gần 1 tháng. Chồng tôi là 1 người rất yêu tôi, anh ấy rất tốt và thương tôi. Đáng ra như thế tôi nên cảm thấy mãn nguyện rồi không nên đòi hỏi gì hơn nữa. Nhưng cuộc đời thật không bao giờ hoàn hảo, có những điều rất tốt nhưng có thể không phải là mong muốn của tôi. Khi tôi viết ra đây câu chuyện của mình, tôi vẫn biết mình thật xấu xa và không tốt, nhưng tôi vẫn kể ra để ít nhất như một lời thú tội mà tôi luôn cẩm thấy tồi tệ và đau khổ.

Tôi vốn sinh ra trong một gia đình khá giả và gia giáo, bố mẹ tôi vừa làm nông vừa làm cán bộ xã nên cũng vào hàng trí thức. Sống trong một gia đình được dạy dỗ và ăn học đến nơi đến chốn nên mấy chị em tôi là những người mà nhiều cha mẹ mong ước có được. Nhất là về phẩm chất đạo đức, lối sống và ứng xử, rất giản dị và rất ngoan hiền.
Tôi là con thứ ba trong gia đình, từ nhỏ đến giờ tôi sống rất nghiêm túc và giản dị. Tuy không ăn chơi như những người bạn cùng trang lứa  nhưng tôi cũng có chút nhan sắc và có nhiều chàng trai để ý. Trong đó có Hùng (chồng tôi bây giờ). Hùng là người cùng làng với tôi, anh ấy hơn tôi 5 tuổi, học trước tôi 2 lớp. Khi anh ấy học lớp 10 tôi học lớp 8 là Hùng đã để ý tôi rồi. Tôi không hề hay biết và mãi đến năm tôi học xong cấp II anh ấy mới bắt đầu tán tỉnh tôi. Thực ra ngày xưa không phải như bây giờ, tôi có biết yêu đương gì đâu nhưng anh ấy nhiều tuổi hơn tôi nên thích tôi, chứ ngày đó tôi thực sự không biết yêu đương gì cả. Cứ lo cho việc học và từ chối thẳng thừng lời tỏ tình của anh ấy, đến hoa các ngày lễ tôi cũng không nhận. 

Nhưng anh ấy ngày càng yêu tôi và cứ theo đuổi, kiên trì chờ đợi. Rồi tôi lên cấp III, Hùng vẫn yêu, vẫn đợi mặc dù tôi không quan tâm tới anh ấy, anh luôn quan tâm và có mặt mỗi khi tôi cần sự giúp đỡ. Tôi thì không thích anh ấy vì anh không phải là mẫu người tôi thích, anh ấy không đẹp trai lắm và người cũng nhỏ con nữa. Có lẽ như người ta nói “gét của nào trời trao của ấy”. Anh ấy cùng làng với tôi, tán tỉnh tôi lâu như thế nên ai cũng nghĩ rằng tôi đã có nơi, có chốn. Chẳng có chàng trai nào dám đến nhà tôi chơi mặc dù nhiều người vẫn rất thích tôi. Còn tôi càng như thế càng thấy mình lạc lõng, vốn đã nghiêm túc, lại càng ít có bạn để tìm hiểu. Tôi sống nội tâm và chỉ mỗi anh ấy quan tâm tôi, ngày càng hiểu tôi hơn. 
Nước chảy lắm đá cũng phải mòn. Mặc dù không thấy tình yêu đối với Hùng nhưng tôi vẫn cảm nhận được tấm chân tình của anh ấy. Ngoài tôi ra anh ấy không hề yêu hay tán tỉnh một cô gái nào khác. Hùng được mệnh danh là “người chung tình” nhất làng, còn tôi lại được mệnh danh là người “kiêu căng” nhất làng. Anh ấy yêu tôi chung tình nổi tiếng. Đối với những người bạn gái cùng lứa tôi là người sướng nhất trong tình yêu, có người theo đuổi, yêu và chiều hết mực. Còn tôi ngoài sự cảm nhận sự chân thật ra tôi không thấy mình yêu Hùng. Nên đến năm học lớp 12, trên danh nghĩa là “hoa có chủ” tôi vẫn chưa có người tâm đầu ý hợp. Chỉ thấy thương chứ không yêu anh ấy.

Nhưng một ngày cuối năm tôi học 12, bố Hùng bị tai nạn giao thông, đó là một điều bất ngờ mà không ai tưởng tượng nổi. Bố anh ấy là người sống rất tốt và có tiếng tăm, là một người bố mẫu mực. Thế là Hùng cần sự an ủi, chỉ có tôi là niềm an ủi lớn nhất của Hùng. Điều hiển nhiên tôi thành người yêu của Hùng mặc dù thực lòng tôi không muốn thế, chỉ muốn an ủi động viên Hùng thôi. Nhưng Hùng và mọi người không nghĩ thế, sự quan tâm của tôi khiến Hùng vui mừng, còn mọi người thì nghĩ đúng như họ nghĩ bấy lâu nay.
Tôi cũng không giải thích gì cả bởi vì có nói mọi người cũng không tin và họ luôn tin như họ nghĩ. Đằng nào cũng chẳng có ai dám tán tỉnh mình. Rồi tôi học xong 12 được nửa năm. Đó là vào một đêm Noel tôi đã gặp Sơn. Sơn to cao, đẹp trai, nước da ngăm đen và có hàm răng khểnh rất duyên. Sơn như một người lý tưởng mà tôi luôn mong ước. Không phải là tình yêu sét đánh, yêu ngay giây phút đầu tiên nhưng dường như Sơn và tôi đã thích nhau. Tuy ở khác xã nhưng quê ngoại của Sơn cùng làng với tôi nên chúng tôi cũng nhanh biết về nhau. Ít hôm sau Sơn đến nhà tôi chơi và cũng nghe sơ sơ là tôi đã có người yêu. Tuy vậy anh ấy vẫn đến và chúng tôi nói rất nhiều chuyện. Tôi là người dè dặt và nghiêm túc, một phần vì mới quen nhau, một phần Sơn nghĩ tôi có người yêu rồi nên bọn tôi cũng chỉ nói chuyện xã giao, không ai dám đề cập đến chuyện tình yêu cả. Với tôi Sơn luôn là một người lịch sự và cũng rất tốt. Trong thời gian đó anh ấy cũng đang làm thủ tục đi nước ngoài.
5 tháng sau Sơn đi nước ngoài, trước lúc lên xe ra Hà Nội, tôi cùng một số người bạn xuống nhà Sơn. Lúc tiễn tôi về, chỉ có 2 đứa với nhau, anh ấy đã ôm tôi vào lòng. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được người mình thích ôm như thế nào. Hai đứa không nói nổi câu gì mặc dù muốn nói rất nhiều. Tôi hiểu tâm trạng của anh ấy, phải đi xa trong khi chưa có đủ thời gian để gọi là yêu, không phải là người yêu Sơn cũng không dám hứa hẹn gì. Vì lúc đó nghĩ mãi 3 năm sau mới về, quen nhau được 5 tháng. Chúng tôi đều không trách nhau, không hứa hẹn điều gì. Ôm nhau như để nuối tiếc vì gặp nhau quá muộn.
Anh ấy đi rồi còn tôi vẫn tiếp tục cuộc sống như xưa, chỉ có một điều là hình ảnh Sơn luôn hiện về trong tôi. Không khi nào tôi không nhớ đến Sơn, nhớ đến kỷ niệm nhỏ nhoi đó. Chỉ mình tôi biết và mỗi đêm nhớ Sơn quay quắt tôi vẫn chịu đựng và thương anh ấy nơi xứ người. Ngày đó chưa có điện thoại, tôi thỉnh thoảng lên mạng và chát với Sơn, hai đứa lại không dám nói gì vì không biết trước được điều gì cả. Chúng tôi chỉ luôn động viên, an ủi nhau, anh ấy luôn động viên tôi cố gắng trong cuộc sống và sống thật tốt. Tôi đã nộp đơn đi học trung cấp kế toán, vừa học để vừa chờ đợi anh ấy, đó là trong thâm tâm tôi chứ chưa bao giờ chúng tôi nói yêu nhau hay anh ấy bảo tôi chờ đợi. Khi dùng điện thoại chúng tôi cũng chỉ dám quan tâm nhau về sức khỏe, công việc và xã giao bình thường, không phải là những lời ngọt ngào, bay bổng. Nhưng mỗi lần nói chuyện với anh ấy tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm.
Riêng Hùng thì biết Sơn đến chơi nhà tôi nhưng không biết tôi và Sơn như thế nào nên anh ấy cũng không nói gì, vẫn yêu, vẫn chiều và quan tâm hết mực. Còn tôi bên Hùng không thấy vui mà chỉ nghĩ đến Sơn nhưng lại phải kìm nén tình yêu không hy vọng. Tôi ngày càng trở nên khó tính và cáu gắt với Hùng, nhưng anh ngày càng yêu tôi hơn, tôi không thể thoát ra cái vòng luẩn quẩn đó. Lại càng cô đơn với một tình yêu xa vời mà không biết thế nào. Tôi đã mệt mỏi và chấp nhận số phận, cố chôn Sơn vào dĩ vãng và động viên mình sống tốt với Hùng.
Nhưng rồi Sơn trở về, sau 3 năm đất khách, gặp lại nhau Sơn và tôi vẫn rất vui mừng. Nhưng rào cản lớn nhất là tôi đã có người yêu và Sơn không dám nói ra tình cảm của mình. Chúng tôi vẫn liên lạc nhưng chỉ là xã giao. Tôi cũng đã đi uống café với Sơn vài lần nhưng 2 đứa chỉ dám cầm tay, không nói lời nào. Trong thời gian này tôi đã tôi rất vui và hy vọng Sơn sẽ nói ra tình cảm của mình với tôi. Nhưng rồi anh lại đi và không nói gì với tôi cả. Tôi đã thất vọng chán nản và thực sự không hy vọng gì nữa, lại chấp nhận cuộc sống của mình. Tôi có
việc làm và tiếp tục học lên Đại học. Tôi lấy lý do học là để chờ đợi Sơn. Trong khi đó gia đình Hùng và gia đình tôi giục cưới, tôi vẫn cứ lần lữa mãi.
 Điều gì đến cũng phải đến, khi áp lực quá mạnh của 2 gia đình giục cưới, Hùng cũng muốn nhanh chóng cưới tôi. Với tôi mặc dù không yêu Hùng nhưng anh ấy là người tốt, hiểu và yêu tôi gần 10 năm qua, tôi có anh ấy như một thói quen, không yêu nhưng vẫn sống được với anh ấy. Và trong lúc thất vọng về Sơn tôi đã đồng ý lấy Hùng mà không biết là khi nào, tôi đã đồng ý như thế nào. Chỉ biết tôi khóc suốt, mỗi khi nghĩ đến lấy chồng. Tôi đã hoang mang thực sự khi đi sắm sửa đồ cưới và tất cả mọi thứ. Tất nhiên chỉ tôi biết mình như thế nào. Rồi tối nào tôi cũng lên mạng nói chuyện với Sơn, tôi không dám nói ra điều tồi tệ nhất. Nhưng rồi qua một người tôi gái Sơn đã biết. Khi Sơn hỏi tôi tôi đã khóc và nói ra tất cả. Anh ấy đã rất buồn và đau khổ, Sơn cũng đã nói hết tình cảm của mình dành cho tôi 5 năm qua nhưng khi đó đã quá muộn. Sơn bảo tôi nói tôi học xong rồi mới tính mà sao tôi quyết định lấy chồng mà không nói với anh. Chúng
tôi đã nói chuyện với nhau đúng một đêm thức trắng. 

Tôi trách anh ấy không cho tôi niềm tin vào tình yêu, còn anh ấy lại nói rằng tôi là người giản dị, nghiêm túc, quen nhau 5 năm nhưng thời gian bên nhau quá ít, vì yêu thật lòng nên anh ấy không dễ nói ra, anh ấy chờ tôi học xong đã rồi mới ngỏ lời. Khi nhận ra tình yêu thì đã mất nhau, tôi không thể quay đầu vì bố mẹ, gia đình và danh tiếng. Anh ấy bảo chỉ ước về Việt Nam gặp tôi một lần khi tôi chưa lấy chồng, đó là điều ước cuối cùng. Và gần Tết Nhâm thìn 2012 chúng tôi đã gặp nhau, đó là 1 phòng ở khách sạn. Chúng tôi chỉ nằm ôm nhau, hôn nhau và nói hết những gì bấy lâu ấp ủ. Những tưởng như thế là hết nhưng càng ngày chúng tôi càng yêu nhau hơn, đau khổ và tiếc nuối, Sơn đã trách mình không nói ra để giờ đây mất tôi, tôi thương Sơn lắm. Anh ấy cũng là người rất tốt, rất yêu tôi. 
Thế rồi đến ngày cưới của tôi Sơn đã say không biết gì. Hôm đó tôi rất buồn, không cười và cũng không nói gì, chỉ mình Sơn hiểu và anh ấy cũng buồn. Chồng tôi thì không biết hề biết và cũng không nghĩ gì. Anh vui quá, uống nhiều rượu nên đêm tân hôn đã ngủ như chết. Còn tôi không phải vì chồng say rượu ngủ mà vì tôi thực sự đã không còn là tôi nữa, tôi và Sơn mất nhau mãi mãi.
Những ngày sau đó tôi đã sống chán nản, chỉ tôi biết thôi. Mẹ chồng và chồng không hề biết vì trước mặt họ tôi vẫn rất vui vẻ. Sơn thương tôi, anh ấy bảo nếu tôi lấy chồng mà tôi hạnh phúc thì anh thế nào cũng được, nhưng tôi thế này anh thấy mình có lỗi. Có lúc tôi kêu chán chỉ muốn chết đi, Sơn bảo tôi chết đi thì anh sẽ yêu ai và tâm sự với ai, anh ấy đã an ủi tôi rất nhiều.
Tôi nói rằng tôi muốn cuộc sống của tôi luôn có Sơn bên cạnh, tôi muốn tâm sự với Sơn. Anh ấy đã nói rằng anh luôn dành một khoảng thời gian để tâm sự với tôi. Sơn bảo anh thì thế nào cũng được, chỉ lo cho tôi thôi. Nhưng miễn sao tôi thấy vui là được. Anh ấy luôn luôn động viên và an ủi tôi sống thật tốt. Chúng tôi lại gặp nhau sau mấy ngày tôi cưới chồng, tôi và Sơn đã quan hệ, khi đó tôi là gái đã có chồng nhưng anh ấy không trách gì cả, Sơn còn lo cho tôi khi đi gặp Sơn. Chúng tôi càng yêu nhau hơn, Sơn càng thương tôi hơn.

Giờ đây chồng tôi đã đi làm xa, còn tôi một mình luôn nhớ về Sơn, đau khổ và tiếc nuối. Thỉng thoảng Sơn và tôi lại gặp nhau, nằm ôm nhau và im lặng. Có lần tôi hỏi có phải anh gặp tôi vì có thể giải quyết vấn đề sinh lý. Sơn bảo nếu anh mà cần như thế anh chẳng việc gì phải vào đây vừa tốn tiến, vừa lén lút, vừa lo lắng cho mệt. Sơn nói rằng dù trong 5 năm qua anh không quan tâm nhưng trong lòng anh luôn nhớ, đi đâu anh cũng nói rằng anh có người yêu 5 năm rồi mà chưa nói ra. Từ khi quen tôi tới giờ anh chưa bao giờ nghĩ đến người con gái khác, anh cũng không đi chơi và không chở một cô gái nào đi chơi cả.
Hiện không thể thay đổi được điều gì cả nhưng tôi vẫn muốn yêu Sơn đến khi nào không thể nữa thì thôi. Tôi cũng nói rằng khi nào Sơn có vợ tôi mới nghĩ khác được, còn Sơn thì bảo tôi hãy cố gắng lên. Tôi vẫn biết mình thật ích kỷ, kiếp này tôi không thế có Sơn được. Vẫn xác định là phải làm một người vợ hiền, con dâu thảo, có con rồi phải yêu chồng thương con nhưng tôi không biết đến khi nào mới quên Sơn được.
Hình ảnh Chồng và người tình, tôi biết chọn ai đây? số 5
Chồng tôi lại tốt với tôi, tôi lại thấy mình có lỗi. Sơn thì động viên tôi cố gắng lên, đằng nào cũng không thay đổi được gì nữa. Chúng tôi vẫn nhắn tin và nói chuyện với nhau nhưng vẫn xác định không phải là của nhau. Sơn thường bảo lẽ ra chúng ta là vợ chồng mà giờ đây lại là người tình. Chẳng thà một trong 2 người đàn ông của cuộc đời tôi đối xử tệ với tôi thì lòng tôi sẽ thanh thản hơn. Còn giờ lại là 2 người đàn ông tốt tôi lấy một người và yêu một người. Có lúc tôi thấy thật chán cuộc sống, chỉ muốn kết thúc cuộc đời tôi sớm hơn. Tôi phải làm thế nào đây?

Học quên...

Đó là khi bắt đầu một ngày mới, bạn học cách tự nhủ rằng với lòng: “Mình phải quên”.
Đó là mỗi buổi sáng thức dậy, bạn học cách không nhắn tin, không gọi điện với người đó
Đó là khi tỉnh giấc, bạn tự lên kế hoạch cho mình luôn bận rộn với công việc, vui chơi, bạn bè, gia đình… để lấp đầy khoảng trống bỗng dưng được tạo ra ấy.
Và đó là khi một ngày bạn biết, bạn phải bước đi một mình.
Rồi sẽ có lúc bạn cân bằng được cuộc sống của mình với những thói quen và niềm vui đang dần mở ra xung quanh. Bạn vui mừng trong chốc lát và thầm nghĩ: “Hình như mình đang dần quên được rồi”. Nhưng rồi sẽ có một ngày, một đêm, một giây phút nào đó, lòng bạn bỗng chùn lại và một nỗi nhớ cồn cào không thể che giấu bao vây bạn. Bạn lại thất vọng và thừa nhận “Thì ra mình hoàn toàn chưa quên được”. Bạn vật vã và dường như kiệt sức sau những cố gắng tưởng như vô ích kia.
Đừng vội nản chí… đừng vội tự trách mình đã quá yếu đuối.
Vậy tại sao bạn không vui mừng rằng: “Đã có lúc bạn có một tình yêu đẹp vô cùng”. Trên thế gian không phải ai cũng may mắn tìm được tình yêu và cũng không phải ai cũng từng có diễm phúc trải qua một mối tình đẹp, nếm trải những vui buồn đắng cay trong tình yêu.
Để có thể yêu, người ta cũng cần có cái gọi là “duyên”. Đừng nghĩ rằng bạn thật không may khi đánh mất tình yêu, mà hãy nhủ rằng bạn đã may mắn biết bao khi đang giữ cho mình những kỷ niệm khó quên mà không phải ai cũng có. Và hãy hãnh diện rằng… bạn từng một lần “yêu” và đã biết “thế nào là yêu”.
Đừng níu kéo khi chữ “duyên” kia thật sự đã không còn.
Bởi thời gian là vô cùng vô tận, nên bạn đừng lo rằng bạn sẽ thiếu thời gian để làm điều mình muốn.
Cuộc sống là những trang sách đang chờ bạn mở ra và khám phá.
Kỷ niệm rồi sẽ chìm vào quá khứ như nó cần phải thế.
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã hoặc sẽ mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Sưu tầm

Monday, June 29, 2015

Đàn ông thèm "phở"

Dưới đây là một bài viết của một Hot Girl Sài thành một thời sau khi lập gia đình viết để chia sẻ và gửi tới các anh chồng! Các bạn đọc và cho cảm nhận nhé!

"Là vợ mới khó, là bồ ai chẳng làm được.
Lời đầu tiên, xin được cảm ơn những người chồng, người cha chân chính và mẫu mực vì đã làm trụ cột gia đình, là chỗ dựa, bờ vai chở che cho gia đình vợ con mỗi khi dông bão. Nhưng trong khuôn khổ bài viết này, xin được có đôi lời gửi tới các anh, hy vọng không phải ai trong số các anh cũng như vậy.
Ngày nào cũng chừng ấy công việc, phải trở về nhà nhìn một khuôn mặt đã cũ mòn, lại đi kèm với giọng nói càu nhàu khó chịu, thái độ cáu kỉnh và khả năng nói dai hơn vải quần bò thì thật cực hình. Vậy là khi nhìn thấy ở đâu đó một đối tượng xinh xắn bắt mắt, tính nết khác hẳn với “con gà mái già” ở nhà, chúng ta bỗng sinh ra ao ước rất thường tình là được tán tỉnh và sở hữu “con bồ câu dễ thương” đó. Rồi thường so sánh giữa bồ câu dịu dàng với gà mái luôn quang quác ở nhà, để thấy rằng đâu là trời, đâu là vực.

Chúng ta bắt đầu ao ước được sống bên bồ câu, với bầu trời cao vời vợi như mơ ước mà cảm thấy chán gà mái và cái vực sâu hoăm hoắm ở nhà. Nhưng các anh yên tâm đi, khi bồ câu dịu dàng ở vào vị trí hiện tại của gà mái già, bồ câu còn trên tài ở mọi phương diện, thậm chí, cái vực mới còn sâu gấp vài lần vực cũ. Vi
vậy nên các anh hãy tỉnh ngộ lại đi, đừng mơ mộng và ảo tưởng nữa. Người tình ngọt ngào lúc cặp bồ, không phải lúc nào cũng trở thành một người vợ đằm thắm khi anh kết hôn cùng với họ.

Khi anh quan hệ với cô ấy, anh sẽ thấy thật tuyệt vời. Cô ấy dịu dàng, biết chia sẻ, lắng nghe, ở bên cô ấy anh thấy mình như được tiếp thêm sức sống mới, tươi trẻ yêu đời, không hề cảm thấy áp lực và mệt mỏi. Đơn giản thôi vì cô ấy chỉ là bồ, không phải gánh cùng anh nỗi lo cơm áo gạo tiền, không phải chung lưng với anh một mớ hỗn độn những trách nhiệm, nghĩa vụ, bổn phận, cũng không bao giờ đòi hỏi trách móc gì anh, bởi cô ấy chỉ là bồ, có quyền gì đâu mà trách móc.

Làm vợ mới khó, làm bồ ai chẳng làm được. Bồ câu dịu dàng của anh, khi trở về nhà với chồng con, hoặc trở thành vợ hai vợ ba vợ tư của anh, cũng càu cạu quang quác chẳng khác gì mái già hiện tại đâu. Làm ơn đừng tô hồng cho con chim bồ câu để thấy gà mẹ ở nhà xấu đau xấu đớn. Ngoài công việc hàng ngày ở cơ quan, cô ấy còn phải trở về nhà với một núi công việc không tên, với con nhỏ con ốm, với cơm nước nhà cửa, đối nội đối ngoại, kế hoạch lớn nhỏ cho gia đình, cho con, các bà vợ không ngã quỵ vì kiệt sức là may lắm rồi.
Hàng ngày anh vẫn nghe những ngọt ngào chia sẻ từ bồ câu, vậy ai sẽ chia sẻ cùng gà mái già của anh? Chắc chắn sẽ có một ai đó. Xã hội hiện đại mà, thời của công nghệ thông tin, Internet, thời của những gã đàn ông hám của lạ, luôn muốn khẳng định sức hút và khả năng chinh phục của mình, muốn có thêm càng nhiều phụ nữ trong bộ sưu tập càng tốt. Thế nên sẽ chẳng bất ngờ khi một ngày nào đó, anh phát hiện ra gà mái già của mình cũng là bồ câu của ai đó. Chẳng mấy anh đủ mạnh để vượt qua cú sốc này, cũng chẳng mấy anh có đủ lòng vị tha để tha thứ cho vợ.

Bản chất của gà mái và bồ câu là giống nhau. Bản chất của ngoại tình cũng như nhau, vậy tại sao các anh sốc nặng? Thử hỏi, vợ có chán các anh không, có thầm so sánh các anh với những gã đàn ông phong nhã khác không? Có đấy. Mặc dù gã đó, về bản chất cũng chả khác gì các anh lúc ở nhà với vợ. Cũng bừa bãi lôi thôi, trăng hoa ong bướm, ngáy như kéo gỗ cả đêm, vô tâm hờ hững với vợ, chẳng bao giờ biết một cử chỉ lãng mạn là gì, thậm chí cũng sợ vợ một phép, giống y như anh.
Thực tế là như vậy đấy, các anh lúc nào cũng chán cơm thèm phở nhưng lấy đâu ra phở mà lắm thế. Xin thưa, toàn là cơm nguội cả. Chúng ta toàn đi ăn lẫn ăn lộn cơm nguội của nhau rồi khen ngon. Thời của những mối tình tay ba đã qua từ lâu rồi, bây giờ là thời của những mối tình tay tư hoặc thậm chí nhiều tay hơn thế nữa.
Xã hội hiện đại có những mặt tích cực và tiêu cực, mong các anh hãy vì gia đình, tương lai con cái mà sống lý trí hơn, đừng đổ lỗi cho tình cảm, bản năng, cho các nguyên nhân ABC này khác. Hãy nghĩ cho vợ mình, hẳn cô ấy cũng thấy những khuyết thiếu, thay đổi từ anh, chỉ có điều cô ấy phản ứng như thế nào thôi.
Các anh cũng không cần phải ra sức khẳng định mình, chống lại quy luật nghiệt ngã của tạo hóa vì biết đang dần yếu đi, dần mất đi sức cuốn hút của thời trai trẻ. Người ta không làm thế khi cảm thấy tự tin. Cặp bồ, đó không phải là cách để khẳng định mình, cũng không phải là cách để tạo thành tích với những người khác. Thước đo sự trưởng thành và thành đạt của đàn ông nằm ở những giá trị hoàn toàn khác.
Những giá trị nhân văn cao đẹp, mang tính sâu xa và cốt lõi trong cuộc sống, là sự nghiệp, gia đình con cái, đóng góp và vai trò của anh trong xã hội. Đó là điều người ta đánh giá về con người và nhân cách của anh, tình cảm và lòng biết ơn kính trọng của con cái dành cho anh. Ngoài ra còn là sự yêu thương và tin tưởng của vợ, chứ không phải một mối quan hệ qua đường, một phút giây say nắng ngã sóng nào đó, với một người đàn bà dễ dãi.

Còn nếu anh thật sự có tình cảm với cô A, cô X, cô H nào đó, muốn gắn bó cuộc đời còn lại với họ, hãy trao đổi thẳng thắn với vợ, đừng lừa dối cô ấy. Đừng làm tổn thương người vợ đã chịu nhiều hy sinh vất vả thiệt thòi vì anh. Lúc anh đến với cô ấy đường hoàng như thế nào thì khi ra đi cũng làm như vậy. Đừng làm cho cô ấy đau đớn, thù hận, khinh bỉ và coi thường anh, vì giữa anh với cô ấy còn có những đứa con, tương lai của chúng phụ thuộc hoàn toàn vào cha mẹ. Anh và cô ấy giống như những tấm gương để chúng soi vào, noi theo trong cuộc sống.
Các anh hãy sống bản lĩnh, nhân văn, lý trí hơn, để sau này một vài chục năm nữa, khi đã già nhìn lại quãng đường mình đi không thấy hổ thẹn, hối tiếc. Chẳng ai ăn phở được cả đời, cũng chẳng ai xóa được vết sẹo trên trán của chính mình. Các anh muốn làm sao thì làm, cơm nguội sắp trở thành phở hết cả rồi đấy".
Diệp Bảo Ngọc


26 điều thú vị trong cuộc sống

1. Nổi giận là trạng thái cái lưỡi làm việc nhanh hơn cái đầu.
2. Bạn không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể phá huỷ hiện tại bằng cách quá lo lắng cho tương lai.
3. Hãy yêu thương đi… rồi bạn chắc chắn sẽ được đáp lại.
4. Cuộc sống luôn ban tặng những điều tốt đẹp nhất cho những ai biết nhẫn nhịn.
5. Tất cả nụ cười đều có chung một ngôn ngữ.
6. Cái ôm là món quà lớn… Có thể cho đi lúc nào và dễ dàng được đáp lại.
7. Mọi người cần được yêu thương… nhất là khi họ không xứng đáng điều đó.
8. Thước đo của cải của một người là những gì anh ta đã cống hiến cho đời.
9. Tiếng cười là mặt trời của cuộc sống.
10. Ai ai cũng đẹp, có điều không phải ai cũng nhận ra nó.
11. Điều quan trọng cho cha mẹ là sống theo những gì họ dạy.
12. Cảm ơn cuộc sống về những gì bạn có, tin cuộc sống về những gì bạn cần.
13. Nếu bạn tiếc nuối ngày hôm qua và lo lắng ngày mai, bạn sẽ không có ngày hôm nay để cảm tạ.
14. Người bình thường nhìn hình thức, người thông thái nhìn nội tâm.
15. Sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay sẽ có tác động đến ngày mai
16. Dành thời gian để cười, bởi đó chính là điệu nhạc của tâm hồn.
17. Nếu có ai nói xấu bạn, hãy sống làm sao để không ai tin điều đó.
18. Kiên nhẫn là khả năng bạn hãm phanh khi bạn có cảm giác như đang tăng tốc.
19. Tình yêu thương vững chắc sau khi trải qua những xung đột.
20. Điều tốt nhất cha mẹ có thể làm cho con cái là yêu thương nhau.
21. Những lời nói không tốt không làm gãy xương, nhưng có thể làm vỡ trái tim ta.
22. Để thoát khỏi gian nan, chỉ có cách đi xuyên qua nó.
23. Yêu thương là từ duy nhất có thể chia mà không bị giảm.
24. Hạnh phúc được tăng lên nhờ những người xung quanh, nhưng không phù thuộc vào họ.
25. Với mỗi phút bạn nổi giận, bạn mất đi 60 giây hạnh phúc mà không thể nào lấy lại được.
26. Làm bất cứ việc gì với hết khả năng, cho những ai bạn có thể, với những gì bạn có, và ở nơi nào bạn đang đứng.
Sưu tầm

“Anh có yêu cô ta không?”

M. phát hiện người yêu đi lăng nhăng, khi anh ta thú nhận mọi việc với cô, câu đầu tiên cô hỏi anh là “Anh có yêu cô ta không?”
Anh chàng ra sức lắc đầu.
Chính lúc ấy cô đã tha thứ hết cho anh.
Bởi vì anh nào có yêu người đó, nên tất cả những việc anh ta làm đều có thể tha thứ được.
Điều cô quan tâm nhất không phải lý do tại sao anh lừa dối cô, mà là anh ta có yêu cô kia không.
Anh không yêu người kia, vậy là cô cảm thấy an ủi rồi, cảm thấy mình vẫn thắng thế.
Chúng ta có phải đang tự lừa dối mình không nhỉ? Phản bội là phản bội, yêu hay không yêu có liên quan gì?
Đàn ông mà biết được người yêu của mình có tình ý với kẻ khác thì điều mà họ quan tâm nhất chắc chắn không phải là cô ta yêu hay không yêu người kia mà là cô ta lên giường với họ chưa. Nếu câu trả lời của cô ta là “Có, nhưng em không yêu anh ta.” Đàn ông có tha thứ cho cô ta được không?
Còn đàn ông không yêu người kia thì phụ nữ liền lập tức nghĩ rằng đó chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường, là do kẻ thứ ba dụ dỗ, là do anh ấy quá cô đơn, và phụ nữ ra sức tìm lý do để tha thứ cho đàn ông. Thân thể đàn ông không quan trọng, quan trọng là tâm hồn kìa.
Nhưng phụ nữ có nghĩ rằng anh ta không yêu người kia, cũng không có nghĩa là anh ta yêu bạn. Nếu anh ta yêu bạn nhiều, sợ mất bạn thì anh ta sẽ không phản bội bạn. Bạn cũng nên biết rằng, người thứ ba đó họ cũng từng hỏi anh ta cùng một câu hỏi như bạn “ Anh có yêu cô ta không?” mà câu trả lời của anh ta chắc chắn cũng là những cái lắc đầu.
{ Tuyển tập tản văn hay – Trương Tiểu Nhàn } (1776)

Friday, June 26, 2015

Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng...

Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng tự nhiên sẽ dành hết tâm tư tình cảm cho đối phương. Và đôi khi chỉ cần vài cử chỉ trìu mến được nhận lại là đã mang cảm giác của người hạnh phúc nhất trái đất rồi.
couple7 
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng luôn cố gắng thay đổi bản thân, làm mọi việc, kể cả những điều ngu ngốc chỉ để trở nên vừa lòng, xinh đẹp trong mắt người ấy. Đôi khi đó có thể là “lần đầu tiên em nói dối” rồi cả những lần sau nữa… cũng chỉ bởi vì yêu… và dẫu biết những điều đó là sai, vẫn cứ ngây thơ tôn thờ chủ nghĩa yêu thương.
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là sẵn sàng bỏ qua tất cả lời ra tiếng vào, khen chê này nọ để bảo vệ những cảm xúc dành cho người ấy, coi người ấy là thần thánh mà tôn sùng một cách vô điều kiện. Cái kiểu bảo vệ ấy, giống như thể một người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ để bảo vệ đứa con của mình. Có khi đúng và có khi sai.
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là trọn vẹn, là hết mình cho người thương, là không ngại thay đổi tâm hồn mình để vừa vặn hơn với bản chất không hề biến đổi của người con trai. Khi yêu, dù người con gái có ích kỷ đến bao nhiêu thì cũng trở nên thật rộng lượng trước người ấy. Sẵn sàng tha thứ tất cả, mà có khi điều nhận lại được chỉ là một câu xin lỗi, một câu nhớ hay một câu yêu không thật lòng.
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng thì dù trái tim có cứng rắn, mạnh mẽ như thế nào đi nữa rồi cũng trở nên mềm nhũn trước những điều mang nghĩa là yêu thương. Chỉ cần người con trai nhẹ nhàng quan tâm, chỉ cần người ấy biết cách đưa tay, khẽ chạm vào sợi tóc của mình trước mỗi cơn gió thoảng qua là người con gái đã trở nên yếu mềm như chưa từng vậy.
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là tự sâu tâm can luôn có hơi hướng của sự đợi chờ. Cứ chờ, cứ đợi hết lần này đến lần khác và cố gắng cho đến một ngày người ấy chỉ yêu mỗi mình thôi… cứ tin thế mà đôi khi biết nó là vô vọng.
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng luôn hi vọng đến một ngày người con trai có thể nhận ra bản thân mình đặc biệt, là duy nhất trên cõi đời này và rất đáng để người ta tự nguyện bỏ đi tất cả mọi thứ chỉ để có được mình.
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng dù có keo kiệt đến bao nhiêu cũng không không tiếc gì tình cảm, những giọt nước mắt cho đi vì người mình yêu. Khi đã trót thương một người con trai, người con gái vô thức quên đi bản thân mình trong cuộc sống ngày thường, cứ lãng đãng tồn tại như cánh bèo trên dòng nước chảy ngang.
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là yêu thật nhiều, còn tin đến vô cùng…
Nhưng một người con gái khi yêu, yêu thật lòng sẽ chấp nhận bước đi không tính toán khi tất cả niềm tin yêu bị phá vỡ, khi nhận ra không còn điều gì có thể bấu víu lấy được. Dù người con gái hiểu rằng, tìm thấy được tình yêu trong đời này là rất khó, phải bằng mọi cách mà nắm giữ nó… Nhưng để làm gì, khi cố níu kéo một thứ tình yêu vô vị, mãi chỉ có sự cố gắng đơn phương như thế…
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng sẵn sàng chia tay, cố gắng quên đi một người con trai không phải bởi vì hết yêu, hết tình cảm mà bởi vì đã quá đau rồi mà thôi. Khi đó, với người con gái, yêu thương qua đi, chỉ còn nỗi đau ở lại.
Còn người con trai khi có một người con gái yêu, yêu mình thật lòng, bạn sẽ làm gì? Cảm thấy gì? Trân trọng không?
Sưu tầm.

Bạn chọn là củ cà rốt, quả trứng hay cà phê??



Một cô gái trẻ nói với mẹ của mình rằng cuộc sống thật khó khăn. Cô không biết sẽ tiếp tục như thế nào. Cô muốn buông xuôi vì đã quá mệt mỏi khi mãi phải đấu tranh. Mẹ cô gái sau khi nghe con nói bèn đưa cô vào bếp. Bà đổ đầy nước vào ba cái bình và đặt chúng lên trên ngọn lửa. Chẳng mấy chốc ba bình nước sôi.

Trong chiếc bình đầu tiên, bà đặt vào những củ cà rốt, trong chiếc thứ hai bà đặt những quả trứng, và trong chiếc cuối cùng bà đặt những hột cà phê nghiền. Sau đó bà tiếp tục nấu sôi ba chiếc bình, và không nói một lời nào. Khoảng 20 phút sau, bà tắt lửa. Bà vớt những củ cà rốt ra và đặt chúng vào một cái bát. Bà lấy những quả trứng ra và đặt vào một cái bát khác. Bà lại lấy muôi múc cà phê ra và đặt vào cái bát thứ ba. Quay sang cô con gái, bà hỏi:

- “Nào, con hãy nói cho mẹ biết, con nhìn thấy gì?”.
- “Dạ, cà rốt, trứng và cà phê”. Cô con gái trả lời rồi hỏi: “Mẹ, điều đó có nghĩa là gì?”.

Bà mẹ giải thích rằng mỗi một thứ trong đó đã gặp điều kiện khó khăn như nhau, đó là nước sôi. Mỗi thứ có phản ứng khác nhau. Cà rốt khi chưa bỏ vào nước thì cứng, rắn và dai. Tuy nhiên, sau khi bị bỏ vào nước sôi, nó mềm đi và trở nên yếu ớt.

Quả trứng vốn rất dễ vỡ. Lớp vỏ ngoài mỏng manh của nó đã bảo vệ lớp chất lỏng bên trong nó, nhưng sau khi được đặt vào trong nước sôi, phần bên trong quả trứng cứng lại. Những hột cà phê nghiền thì khác. Sau khi bị bỏ vào nước sôi, chúng đã biến đổi nước.

“Con là gì?” – bà mẹ hỏi cô con gái. “Khi một hoàn cảnh bất lợi gõ cửa nhà con, con sẽ phản ứng thế nào? Con là củ cà rốt, quả trứng hay hột cà phê?”.

Người mẹ giải thích tỉ mỉ cho cô con gái: “Con là củ cà rốt, dường như rất mạnh mẽ, nhưng khi bị đau và gặp hoàn cảnh bất lợi, con yếu mềm và mất đi sức mạnh? Hay con là quả trứng bắt đầu với một trái tim mềm yếu nhưng qua khó khăn lại trở nên cứng rắn? Một số người dễ bị lung lay tinh thần, nhưng sau một cái chết, sự chia ly, những khó khăn về tài chính, họ trở nên cứng nhắc, mặc dù cái vỏ bên ngoài vẫn thế. 

Hoặc có thể con giống cà phê. Cà phê thực sự làm thay đổi nước nóng, chính là thay đổi hoàn cảnh mang lại nỗi đau. Khi nước bị nóng, cà phê tỏa ra hương vị của nó. Nếu con giống như cà phê, con sẽ sống tốt đẹp hơn và có thể thay đổi tình thế xung quanh con, khi mọi thứ đang trở nên tồi tệ nhất.

Trước những ngày tháng đen tối nhất và trước những thử thách cam go nhất, con sẽ nâng bản thân mình lên một tầm cao mới. Sau này khi con gặp hoàn cảnh bất lợi, hãy nhớ tự hỏi mình: “Tôi sẽ là một củ cà rốt, một quả trứng hay là cà phê?”.

Sưu tầm

Thoả thuận trước khi Cưới


Dưới đây là một bản Thoả Thuận thật và chất của một cặp vợ chồng sắp cưới mà Tôi rất ngưỡng mộ. Họ làm ra bản Thoả Thuận này không để kìm hãm đối phương, dù mang tính chất bề ngoài như vậy, nhưng họ viết ra vì muốn cuộc sống tương lai sau này tốt hơn! Hiểu nhau hơn! Vì đối với Tôi, Yêu Nhau không bằng Hiểu Nhau... Đăng lên các bạn cùng xem và chia sẻ nhá.... :3

bat-mi-con-gai-danh-cho-con-trai
Gửi Anh
Em có 10 “thỏa thuận” trước khi quyết định dọn đồ sang ở với anh và mình trở thành vợ chồng.

1. Em là vợ anh. A, B, C, D và những cô gái khác thì không phải.

2. Việc nhà là việc chung, dĩ nhiên em sẽ là người chịu trách nhiệm chính. Nhưng anh cần hiểu trách nhiệm đó không chỉ thuộc về em, và quan trọng là anh làm cùng em, em sẽ rất vui.

3. Em không thường nhõng nhẽo, nũng nịu, nhưng không có nghĩa là anh quên mất em có quyền làm vậy.

4. Anh có thể đi đâu cũng được, bạn bè bù khú, bia bọt bét nhè. Miễn là, anh báo cho em biết trước khi đi và chính xác giờ về. Và cứ vậy, đúng giờ thì anh về. Lo lắng thì cũng sẽ thành sốt ruột. Sốt ruột nhiều sẽ nóng trong người. Mà em thì không muốn đón anh bằng cái mặt hầm hầm hoặc không thèm nói một lời.

5. Trong các bữa nhậu, tuyệt đối không được nói gì về những chủ đề liên quan đến “vợ tao thế này, vợ mày thế nào“. Và khi nói về em với người khác, từ “nó” để ám chỉ em là từ em cảm thấy không vui.

6. Khi em bực bội, càu nhàu hãy cười hì hì với em. Nếu mình cãi nhau, hãy nhường em ba câu. Vì em nóng nảy và hay la lối. Em sẽ cố gắng sửa. Khi chưa sửa được, em nhờ anh.

7. Mọi chuyện trong nhà, hãy hỏi em và anh là người quyết định. Em vui vì được chia sẻ cùng anh.

8. Anh không cần phải cố gắng miễn cưỡng tặng quà để làm cho em vui, dù em thích quà. Nếu anh thấy vui và thấy việc làm em vui, chăm sóc em bằng mấy thứ nho nhỏ như… quà thì anh cứ làm (nghe vô lý nhỉ?).

9. Chồng em là người sẽ ở cạnh em suốt cả những ngày sau này. Em muốn được tự hào vì có anh làm chồng. Hãy cho em có cơ hội để tự hào về điều đó.

10. Luôn nhớ rằng, lý do để chúng ta trở thành vợ chồng là tình yêu mỗi ngày một nhiều hơn giữa anh và em. Nó đủ lớn và sẽ ngày càng lớn hơn để tụi mình là một gia đình bền chặt về mãi sau này. Hãy gìn giữ nó cùng em.

(Có thể) là vợ anh,
Em
boy-couple-cuddle-cute-hug-Favim.com-229786_original

Gửi Em,
Đây là 10 điều anh muốn:
1. Anh là chồng em.
2 đến 9. Em thích gì cứ điền vào.
10. Trong bất cứ tình huống nào xảy ra sau này, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, hãy luôn nhớ điều số 1.
Chắc chắn là chồng của em,
Anh
Hạnh phúc đơn giản chỉ vậy! Nhỉ! :)


Nguyên tắc tìm người tri kỷ trong cuộc đời

 Trong tình yêu lớn và cao quý, bất cứ lời nói và cử chỉ nào cũng phải biểu lộ sự tương kính. Người con trai phải tôn trọng người con gái mình yêu, cả thân thể lẫn tâm hồn.


Người con gái biết giữ gìn, cũng là biết làm người yêu thêm tương kính, nuôi dưỡng hạnh phúc lâu dài về sau.

Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã kể một câu chuyện tình yêu: Có một chàng trai ở vùng California – Mỹ, rất đẹp trai, học giỏi, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, có nhiều bạn gái xinh đẹp. Chàng trai sống với mẹ, người mẹ biết trong các cô gái ngưỡng mộ con mình, có một cô gái không xinh nhất, cô không trắng, không cao lắm nhưng được chàng trai đặc biệt chú ý. Ngạc nhiên, người mẹ hỏi con trai: Vì sao con lại thích cô gái ấy, cô ta đâu có gì nổi bật?


Cô ấy hiểu con – chàng trai trả lời đơn giản.
Chàng trai học ngành công nghệ thông tin nhưng rất hay làm thơ. Mỗi lần chàng đọc thơ, cô gái nọ lắng nghe rất chăm chú và có những nhận xét sâu sắc, trong khi những cô gái xinh đẹp kia không để ý gì đến. Chàng trai đã chọn người yêu không vì vẻ đẹp bề ngoài, mà bởi sự lắng nghe và thấu hiểu.

“Đạo Phật cũng dạy như vậy, có hiểu mới có thương, tình yêu phải làm bằng sự hiểu biết”, thiền sư kết luận.



Muốn thương phải hiểu
Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ. Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc.  Không hiểu, không thể thương yêu đích thực. Hiểu chính là nền tảng của tình thương yêu.

Mỗi người có những nỗi niềm, những khổ đau, bức xúc riêng, nếu không hiểu, sẽ không thương mà giận hờn, trách móc. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời.


Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Chuyện đó vẫn thường xảy ra.
Được hiểu và được thương vốn là một nhu cầu muôn đời của con người. Nhiều người thường cảm thấy không ai hiểu mình. Họ “đói” thương, “đói” hiểu. Họ thơ thẩn, lang thang trong cuộc đời tìm người hiểu mình, thương mình. Gặp được người hiểu mình, thương mình là may mắn lớn của cuộc đời. Tình yêu nảy nở, lớn lên từ đó.


Vậy nên, “có hiểu mới có thương” là nguyên tắc chọn người yêu, chọn chồng/vợ theo quan điểm Phật giáo. Dù người ta có đẹp, có giàu đến đâu nhưng không hiểu mình sẽ làm mình khổ suốt đời. Hôn nhân có thể mở ra những con đường hoa hồng, có thể mở ra cánh cửa tù ngục. Chọn vợ, chọn chồng là một sự mạo hiểm lớn. Hãy cẩn thận, nếu không muốn chọn án tù chung thân cho cuộc đời mình.

Chọn người hiểu và thương mình – hãy nhớ – đó là nguyên tắc tìm người tri kỷ trong cuộc đời.

Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc. Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả.

“Từ” là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ lụy, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.

“Bi” là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.

Như vậy, “từ bi” theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. “Từ bi” trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải “tu tập”. Cần nhiều thời gian, để quan sát, để lắng nghe, để thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc.

“Hỉ” là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công.

“Xả” là không phân biệt, kì thị trong tình yêu. Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/ anh, em/ anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hóa nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.

Này người trẻ, bạn nghĩ về tình yêu của mình đi, có “từ bi hỉ xả không”? Bạn hãy can đảm tự hỏi mình rằng “Người yêu ta có hiểu niềm vui nỗi khổ của ta không? Có quan tâm đến an vui hàng ngày của ta không? Người ấy có nâng đỡ ta trên con đường sự nghiệp không?…” Và tự hỏi lại mình, liệu bạn có đang thành thực với tình yêu của mình?! Liệu tình yêu của bạn đã đủ “từ bi hỉ xả”?!




Tình dục và tình yêu
Phật giáo quan niệm như thế nào về tình dục trong tình yêu? Không phải ngẫu nhiên mà vị thiền sư tôi được hạnh ngộ bắt đầu vấn đề này bằng cách bàn về “thân tâm” trong truyền thống văn hóa Á Đông.

Trong truyền thống văn hóa ta, thân với tâm là “nhất như”, tức là nếu ta không tôn kính thân thể người yêu thì cũng không tôn kính được tâm hồn người ấy. Yêu nhau là giữ gìn cho nhau, kính trọng nhau. Khi sự rẻ rúng xem thường xảy ra thì tình yêu đích thực không còn.

Thân thể ta cũng như tâm hồn ta. Có những nỗi niềm sâu kín trong tâm hồn, chúng ta chỉ chia sẻ với người tri kỉ. Thân thể ta cũng vậy, có những vùng thiêng liêng và riêng tư, ta không muốn ai chạm tới, ngoài người ta yêu, ta tin, ta muốn sống trọn đời, trọn kiếp.

Người con gái biết giữ gìn, cũng là biết làm người yêu thêm tương kính, nuôi dưỡng hạnh phúc lâu dài về sau.

Bạn muốn thương yêu theo phương pháp Phật dạy chăng? Hãy hiểu, thương và tương kính người yêu của mình, cũng chính là đem hạnh phúc đến cho người và cho mình vậy!


Thiền sư Thích Nhất Hạnh

Thursday, May 28, 2015

Sự thay đổi nhận thức về Tình Yêu trong tôi!


     Để biết rõ sự thay đổi ấy, có lẽ phải bắt đầu từ nhận thức của tôi về Tình Yêu ngay từ khi bắt đầu...
     Tình yêu trong tôi được hình thành lần đầu từ những bộ phim Hàn quốc mẹ vẫn xem mỗi buổi tối... Phim Hàn quốc thì ai ai cũng biết: mượt mà, ướt át, hi sinh, thiêng liêng và cao cả.
Lúc ấy, trong tôi, đó là một từ ngữ hoa mĩ mà tôi tưởng tượng rằng trên cuộc đời này sẽ chỉ có một và chỉ một dành cho mỗi người, trong đó có tôi! Xem quá nhiều phim Hàn quốc đến nỗi, mỗi ngày tôi - một đứa trẻ con 10 mấy tuổi - đều mơ mộng về một hoang tử trong lòng mình, người sẽ luôn biết nghĩ cho tôi, hi sinh vì tôi, yêu thương tôi vô điều kiện, chiều tôi hết lòng hết dạ... (Tôi chẳng cần người đó phải đep trai gì cả!)<3. "Thật hoàn hảo làm sao khi có được một Tình yêu như vậy!" - tôi nghĩ.
      Tuổi 10 mấy trôi đi với nhận thức về tình yêu như thế, cho đến khi tôi tự cho mình là đủ tuổi để có hay tìm kiếm một Tình yêu như mình vẫn mong muốn. Tất nhiên là hông phải lứa tuổi trong Pháp luật, chỉ là trong lứa teen chúng tôi lúc ấy! Cái lứa vào 2 năm cuối cấp 2 đối với tôi, giống như một cơn "khủng hoảng tâm lí" nhẹ! Vì quá mong chờ vào 2 chứ Tình yêu thiêng liêng đó, quá mong muốn tìm được người đàn ông (con trai) dành cho mình, và sự thật thì chẳng có ai, vậy thôi cũng khiến tâm trạng tôi suy sụp, tôi nghĩ "Phải chăng mình ế mất rồi!". Nhìn lũ bạn gái cùng lứa, ai cũng có người thương, người theo. Thậm chí vài người bạn thân còn hỏi tôi nên chọn ai vì họ có quá nhiều người theo đuôi. Tư vấn cho họ là vậy, nhưng bản thân thì khó chịu ghê luôn! Mình 1 cái đuôi cũng không có thì lấy đâu ra mà chọn chứ.... Lúc ấy tôi luôn miệng hỏi mấy đứa bạn thân rằng liệu tôi sẽ mãi mãi cô đơn như vậy sao... Thật là buồn cười! Bọn bạn tôi cười phá lên và bảo tôi bị khùng, mới có vài năm mà đã vội kết luận như vậy thì quá sức khùng... Tôi cũng vờ cười theo, nhưng thật ra vẫn còn sợ.... 

      
Sợ đến nỗi năm cuối cấp 2, khi mọi cố gắng của tôi lúc đó chỉ để có một người hơi "thích" mình nhưng cũng thất bại, tôi quyết định năn nỉ ông Trời.... Thật nục cười vì lúc đó, Người duy nhất tôi có thể nói ra suy nghĩ thật tâm của mình là ông Mặt Trời chói loá ở trên đầu mình. Sau khi " tâm sự" cùng ông như mọi ngày, tôi xin ông hãy cho tôi có một Tình yêu như tôi hằng mong muốn, tôi chỉ cần một người như suy nghĩ của mình đến và yêu tôi, như trong phim. Đổi lại, ông muốn cho tình yêu của tôi gặp trắc trở gì cũng được. Tôi lúc đó chỉ mong muốn được gặp hoàng tử của mình, không hề nghĩ những chuyện gì khác. Thế là vài ngày trôi qua, tôi vẫn luôn cầu xin ông Trời cũng một điều như vậy.... Nhưng chờ mãi đến cuối năm ấy, chẳng có ai xuất hiện, cũng chẳng có ai yêu một đứa như tôi... Tôi dần dần từ bỏ suy nghĩ về hoàng tử của mình, nhưng nhận thức lớn lao về tình yêu thì vẫn trong tôi. Thời gian đó, tôi mê phim Hàn quốc, tôi mê tới mức đem lòng "yêu" một nhân vật trong phim. Nếu trong phim, người đó khóc, tôi cũng khóc, người đó đau, tôi cũng đau... Tôi "yêu" người đó đến mức mỗi khi nằm mơ thấy người đó, tôi hạnh phúc tới phát khóc. Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn cho rằng lúc đó mình quá thần tượng tình yêu...

Image result for love
       Tôi " yêu" người đó cũng chỉ vì người đó hi sinh cho Tình yêu của mình như lại không được chấp nhận. Tôi thương cảm, khao khát có một người đối xử với mình như vậy nên tưởng rằng yêu....
Tôi vẫn tưởng như vậy, cho đến khi một người đàn ông thật sự bước vào cuộc đời tôi... Anh đến nhẹ nhàng như tôi vẫn mong, Anh vì muốn giữ tôi mà rơi nước mắt, Anh xem tôi là tất cả cuộc đời anh... Tôi vẫn nhớ như in những câu nói lúc đầu khi chúng tôi quen nhau. Nhưng cho đến bây giờ thì những điều đó không còn quan trọng nữa, những lời nói lúc đó làm tôi hạnh phúc thật, nhưng chỉ Lúc đó... Sau một khoảng thời gian dài bên nhau, cuộc sống đưa đẩy khiến mọi khái niệm về tình yêu trong tôi cũng không còn như trước. Bên nhau là vậy, tưởng hiểu nhau nhưng có thực sự hiểu, nếu hiểu thì hiểu được hết chăng? Tình yêu không phải tìm được nhau, nói yêu nhau là đủ. Tình yêu là trải qua cả chặng đường để hiểu về nhau. Và vì yêu nhau nên mới có thể chấp nhận những gì mình hiểu về đối phương.
      Vì.sao tôi lại thay đổi nhận thức của mình sau khi yêu nhiều năm như vậy?? Vì sao Tình Yêu trong tôi "bớt" là màu hồng, "bớt" là thiêng liêng? Bài viết sau sẽ cho các bạn biết thời gian tôi trải qua Tình Yêu mà tôi mong muốn tha thiết như thế nào?

(to be continued...)